Ngọn núi cô đơn

Đôi Khi Hen ko phải để quay tay
Đời của con người thật ngắn ngủi, sinh ra chúng ta phải học cách để đứng. Đứng sao vững, vững trước hiểm nguy của đời . Có 1 thứ luôn đứng vững nhưng ko bao giờ thay đổi , đó là núi . Và đó là hai nhân cho bộ hent của chúng ta ngày hôm nay, người và núi. 
Họ bỏ rơi cậu bé vào núi trong 1 đêm lạnh lẽo đơn giản vì cậu ta không được cần đến và là 1 gánh nặng. Đi trong cánh rừng với màn đêm bao trùm 1 mình, cậu bé khóc. Cái tiếng inh ỏi đó khiến linh hồn của núi phải khó chịu và phải quát cậu bé để nó im , việc đó chỉ khiến nó khóc to hơn . Đến 1 mức độ phải khiến linh hồn của núi phải chuyển hóa thành con người lần đầu tiên chỉ để dỗ cậu bé nín . Sự chuyển hóa và tiếp xúc lần đầu này của Núi đến qua 1 hơi ấm mà rộn ràng trong sâu thẳm trái tim của nó . Giờ Núi cảm thấy ít thứ hơn khi chuyển hóa qua dạng người . Tuy nhiên những cảm giác vốn từng đơn giản này đã trở nên phức tạp . Cái vòng tuần hoàn của đời mà Núi đã trải qua hàng nghìn năm nay giờ cảm thấy thật mới mẻ như thể nó đc tái sinh .Và khi cậu bé lớn lên thành 1 chàng trai , tình cảm của Núi dành cho nó cũng lớn dần thành tình yêu . Núi muốn thử trải nghiệm nhiều thứ cùng cậu bé và đó là những cảm giác linh thiêng mà Núi chưa bao giờ cảm nhận dc trong hàng nghìn năm mà Núi đã sống . Nhưng rồi cậu bé 1 ngày ra đi mà ko báo trước , thế là núi cứ chờ với nỗi lo và băn khoăn trong người . Ngày qua ngày , tháng qua tháng . Núi không hề biết cái cảm giác chờ đợi người mình yêu đáng buồn mức nào . Nhiều mùa xuân đã qua , cảm giác chờ cậu bé về với Núi sao thấy lâu hơn hàng nghìn năm trước . Núi muốn đi tìm cậu bé nhưng hoàn toàn bất lực . Rồi 1 ngày.......
"Mình về mình có nhớ ta? 
Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng. 
Mình về mình có nhớ không? 
Nhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn. 
Tiếng ai tha thiết bên cồn 
Bâng khuâng trong dạ, bồn chồn bước đi 
Áo chàm đưa buổi phân ly 
Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay..." 
Cậu bé đã về nay trong hình hài của 1 người đàn ông . Núi giờ ko khác câu bé như hồi mới gặp , chỉ biết khóc . Nhưng những giọt lệ đó là sự hài hòa giữa nỗi buồn của việc cậu bé bỏ rơi Núi và niềm vui vì cậu bé đã đã về .
"Ta với mình, mình với ta 
Lòng ta sau trước mặn mà đinh ninh 
Mình đi, mình lại nhớ mình 
Nguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu... 
Nhớ gì như nhớ người yêu 
Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương 
Nhớ từng bản khói cùng sương 
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về. 
Nhớ từng rừng nứa bờ tre 
Ngòi Thia sông Ðáy, suối Lê vơi đầy 
Ta đi, ta nhớ những ngày 
Mình đây ta đó, đắng cay ngọt bùi..." 
Nỗi nhung nhớ và tình yêu của 2 người mãnh liệt đến mức nó ko cần lời nói để mô tả mà chỉ có thể bọc lộ qua tình dục để bù cho những năm tháng đã trôi qua . Từng hành động hài hòa với nhau như thể họ muốn hợp thành 1 . Sự tiếp xúc giữa cơ thể của họ ,dù là bao nhiêu lần đi chăng nữa, luôn khiến con tim của Núi rộn ràng và tràn đầy hơi ấm . Vì là do cậu bé nên Núi mới cảm thấy vậy , thật kì lạ .
"Ở đâu u ám quân thù 
Nhìn lên Việt Bắc: Cụ Hồ sáng soi 
Ở đâu đau đớn giống nòi 
Trông về Việt Bắc mà nuôi chí bền. 
Mười lăm năm ấy ai quên 
Quê hương cách mạng dựng nên Cộng hoà 
Mình về mình lại nhớ ta 
Mái đình Hồng Thái cây đa Tân Trào". 
Nhưng cậu bé phải rời xa Núi lần nữa vì sự nghiệp của bản thân là 1 tướng quân đang đi chiến tranh . 1 thời gian sau cậu bé lại về .......nhưng lần này là trong 1 hũ tro . 1 chiến lược dc bày ra là quân đội sẽ dụ địch vào lòng của Núi và đốt nó để giết kẻ địch nhưng cậu bé ko chịu vì cậu ấy biết ai đang ở đó và trả 1 cái giá để bảo vệ Núi 
Dù chuyện gì xảy ra hay bằng cách nào , cậu bé sẽ luôn luôn về với Núi 
"Nước trôi nước có về nguồn 
Mây đi mây có cùng non trở về? 
Mình về, ta gửi về quê 
Thuyền nâu trâu mộng với bè nứa mai 
Nâu này nhuộm áo không phai 
Cho lòng thêm đậm cho ai nhớ mình 
Trâu về, xanh lại Thái Bình 
Nứa mai gài chặt mối tình ngược xuôi". 
Ít nhất giờ linh hồn của cậu bé và Núi sẽ bên nhau mãi mãi 
- Ad chính -
Share:
Back To Top